Wednesday, October 12, 2011

T

Tính T thẳng và T thích người thẳng tính như hắn. Hắn coi khinh tất cả những lừa lọc dối gian trên cuộc đời đầy rẫy bẩn thỉu này. T đã quá nhàm chán với những bi hài mà người ta bày ra trên mặt báo. Chỉ một cái lướt chuột, cười khẩy hay thở dài chán nản rồi out, nothing more. Thế đấy, mọi thứ với hắn chả là quái gì, hắn phớt lờ tất cả. Không hẳn T là người khô cứng, chỉ là những chuyện đó thì nhiều quá rồi, hắn chỉ cảm thương cho những số phận tận cùng, Hoặc cũng sẽ động lòng đấy, với những điều giản dị. Nhưng T đã thật sự bối rối, đến ngày ...

Công việc với T là một thứ tới giờ là đến, hết giờ là đi. That's all. What do you expect more from him? Chỉ đơn giản là thứ có thể nuôi ăn miệng hắn và tài khoản ngân hàng của hắn. Cái ngày T mới tiếp xúc công việc, quá lâu để hắn nhớ cái cảm giác bỡ ngỡ lúc đầu. Giờ đây, công việc không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn. Nó quá quen thuộc, hắn chẳng cần bỏ sức tốn công cũng có thể làm được, như một phần mềm đã được lập trình, hoàn thành bản code thì chỉ cần chạy, rồi kiếm lời dần. Nói đơn giản là T không còn cảm giác với việc hắn làm. Thế mà một cú huýt nhẹ, đã làm hắn tưởng chừng điên lên được. Tất nhiên, ở đâu chẳng có nhiều loại người, có bạn thì phải có người không là bạn. Có người muốn hắn tốt, cũng có người muốn dìm hắn xuống. That's how life goes on.

Cái tin đến với T quá bất ngờ. Hắn đột nhiên dừng lại, ngưng thở. Mọi hoạt động của cơ thể hắn dường như chết lặng. T giận. Cái giận điếng người. Tay hắn run lên bần bật. Người hắn nóng ran như kẻ sốt sắp rơi vào trạng thái hôn mê. Hắn phải làm gì đây? Im lặng? Nói hết ra mọi ý nghĩ, cho mọi người thấy được cái bản ngã xấu xa của người không phải bạn hắn? Tìm cách hạ gục lại tên xấu xa đó? Hay đơn giản là đứng dậy, bước đến chỗ hắn và đấm một cú 1000N. Dù có là gì thì T cũng đã lựa chọn đúng đắn. Không là bạn thì cũng chẳng đáng bận tâm. Phải không? Những diễn biến trong hắn chỉ mình hắn hiểu.

Về nhà, sau một hồi nghĩ ngợi, hắn kể cho một người trong nhà nghe. Không quá chi tiết, nhưng lại là một bước lớn trong mối quan hệ gia đình của hắn. Với gia đình, T là đứa cứng cỏi. Mọi chuyện từ nhỏ, T đã tự quyết định và hắn hài lòng với điều này. Vì thế đôi khi hắn khinh khỉnh với những người quan niệm chuyện kềm cặp con cái học hành. Và cái quyết định duy nhất hắn làm theo gia đình là một quyết định sai lầm. Với hắn, là quá đủ, sẽ là cái đầu tiên, cũng là cuối cùng. Thế nên, người đầu tiên nghe hắn nói rất ngạc nhiên với những gì hắn thổ lộ. Thậm chí tỏ ý vui mừng và không quên dặn dò hắn hãy nói nhiều hơn về những rắc rối trong cuộc sống hắn. Ngoài mặt hắn tỏ ra không có gì quan trọng, nhưng thật tâm T rất biết ơn những lời khuyên này. Hắn càng biết ơn hơn nữa, khi mà hắn đã hầu như quên béng cái chuyện kia thì mẹ hắn gọi. Hắn còn ngỡ là cô người yêu cũ gọi đến, vì sáng nay hắn đã email cho cô. Hừm, hắn quá cao ngạo chăng.

Cũng không quá lâu kể từ lần phone cuối cùng, nhưng hắn thấy có gì lạ. Mẹ hỏi như là mấy năm không nói chuyện với hắn. Rằng hắn có khỏe không? Mọi chuyện vẫn ổn chứ? À há, người hắn nói ở trên. Hắn hỏi ngay.
Mẹ hắn chối: "Ngày nay giờ có gặp nó đâu"
Hắn bướng: "Thế thôi không có gì"
Mẹ hắn không bỏ cuộc: "Ai biết, không nói gì sao biết"
Hắn: "Thì không có gì mà"
Mẹ: "Nói ngay. Mày không nói, tối mẹ lại suy nghĩ, không ngủ được"
...
Thua, hắn sập bẫy.

Hắn cố nói sao cho giảm nhẹ mọi thứ, để bà không phải lo lắng cho đứa con trai cao ngạo của mình. Có lẽ cái cười lách khách của hắn làm mẹ yên lòng. Ba chữ "Không sao hết" hắn lặp lại cả trăm lần để bà tin chắc rằng con trai bà vẫn ổn trước khi cúp máy. Hắn tự trách mình khi đã không nói điều này với bà từ đầu. Phụ nữ tuổi bà nhạy cảm lắm, hẳn sẽ buồn vì con trai đã quên mình. Hắn bối rối không biết làm gì hơn ngoài việc đã cố gắng trấn an bà. Rồi lại tự hỏi, có phải hắn làm bà hiểu lầm mình không muốn mở lòng cùng bà. Bà không là người đầu tiên hắn tìm đến. Thế lại càng tệ hơn. Dù sao T cũng hiểu ra những gì mẹ dành cho mình. Trước đó hắn vẫn cho là tâm sự chuyện riêng tư với bà là một điều xa xỉ, vì một đôi lần hắn thử giãi bày thì dường như những bận tâm đời thường đã kéo bà ra khỏi những tâm sự đó. Giờ thì hắn thấy được những nỗ lực của bà trong việc khai thông cánh cửa đóng kín giữa hắn và bà. Chỉ một cú điện thoại chưa đầy 3 phút, bao nhiêu ấm áp và hạnh phúc ùa đến, tràn ngập trong cái tâm hồn thờ ơ đến lạnh ngắt...

Tuesday, September 6, 2011

6/9

Khi một người mất đi, có tội lỗi không khi không bên cạnh họ?
Khi người thân tôi mất đi, có tội lỗi không khi tôi không thể ở bên chỉ để nói lời cuối hay cầm tay họ thật chặt?
Khi tôi đang viết những dòng này, ngoại tôi đang hấp hối. Gần như tôi không hề hay biết. Mẹ không cho tôi hay. Hay mẹ sợ tôi lo lắng mà không làm việc được? Lo lắng ư? Một đứa cháu như tôi, khi nghe út thông báo ngoại mệt, tôi chỉ hơi thoáng dừng lại giữa đống việc hỗ lốn. Liền sau đấy là tin ngoại đã khỏe lại nhiều, tôi cũng không cần bận tâm nữa, thậm chí một cú gọi  về để hỏi thăm tình hình sức khỏe ngoại cũng dường như không nằm trong vòng suy tính đời thường của tôi. Tôi quên bẵng điều đó.
Hôm nay út pm cho tôi, báo ngoại có thể không qua khỏi hôm nay. Hôm nay sao? Tôi cố gọi về. Nghe giọng mẹ bình thường, nhưng là bình thường trong cái bất thường. Rồi mẹ bảo tôi nói vài lời với ngoại, rằng con xin lỗi, con ở xa không về được. Nhưng tôi không nói được như vậy, chỉ bảo ngoại mau khỏe lại.
Tôi không buồn, nhưng có gì đó trong tôi không vững. Viết lên những dòng này sao mà chua xót. Mắt tôi nhòe nước, cố gắng chậm khăn để nuốt cơn xúc động, nhưng rồi cũng không được nữa, tôi vỡ òa khi còn lại một mình. Không ai bên cạnh, tôi phải tự lau rồi lại tiếp tục với nhiều cảm xúc tôi không gọi thành tên.
Rồi tôi cũng đã quyết định hoãn lại tất cả mọi thứ, để trở về dù nhà tôi còn chưa hay biết.
Ừ thì cố gắng hết sức.
Để tôi không phải lấn cấn cả khoảng thời gian sau này...

Tuesday, August 30, 2011

Burdens of life

A lecturer, when explaining stress management to an audience, raised a glass of water and asked,
"How heavy is this glass of water?"
Answers called out ranged from 20g to 500g.
The lecturer replied, "The absolute weight doesn't matter.
It depends on how long you try to hold it.
"If I hold it for a minute, that's not a problem.
If I hold it for an hour, I'll have an ache in my right arm.
If I hold it for a day, you'll have to call an ambulance.
"In each case, it's the same weight, but the longer I hold it, the heavier it becomes. "
He continued, "And that's the way it is with stress management.
If we carry our burdens all the time, sooner or later, as the burden becomes increasingly heavy, we won't be able to carry on. "
"As with the glass of water, you have to put it down for a while and rest before holding it again. When we're refreshed, we can carry on with the burden. "
"So, before you return home tonight, put the burden of work down. Don't carry it home.
You can pick it up tomorrow. Whatever burdens you're carrying now, let them down for a moment if you can. "
"Relax; pick them up later after you've rested! Life is short. Enjoy it!
And then he shared some ways of dealing
with the burdens of life:
* Accept that some days you're the pigeon, and some days you're the statue.
* Always keep your words soft and sweet, just in case you have to eat them.
* Always read stuff that will make you look good if you die in the middle of it.
* Drive carefully. It's not only cars that can be recalled by their Maker.
* If you can't be kind, at least have the decency to be vague.
* If you lend someone $20 and never see that person again, it was probably worth it.
* It may be that your sole purpose in life is simply to serve as a warning to others.
* Never buy a car you can't push.
* Never put both feet in your mouth at the same time, because then you won't have a leg to stand on.
* Nobody cares if you can't dance well. Just get up and dance.
* Since it's the early worm that gets eaten by the bird, sleep late.
* The second mouse gets the cheese.
* When everything's coming your way, you're in the wrong lane.
* Birthdays are good for you. The more you have, the longer you live.
* To the world you might be one person, but to one person you just might be the world.
* Some mistakes are too much fun to only make once.
* We could learn a lot from crayons. Some are sharp, some are pretty and some are dull, Some have weird names, and all are different colors, but they all have to live in the same box

"A truly happy person is one who can enjoy the scenery on a detour".

[From VS Blog]

Sunday, August 28, 2011

Nơi đây sáng sớm

Dù ở đây không có hồ Gươm, dù chiếc áo đang mặc không khiến tui nhẹ nhàng (qua đi làm vận nguyên bộ đen xì) nhưng sáng sớm nay làm về lòng thấy nhẹ bẫng. Chắc vừa bão xong, mặt trời lên chói lọi làm tui hớn hở quá, trên đường về gió thổi lồng lộng, vừa đủ bay phần phật bộ tóc giả mà không cuốn đi mất càng làm tui khoái chí. Vì hứng chí mà tui đi vòng vèo tườm lươm. Bình thường gọi là ngu, còn khi hưng phấn thì tán dương đó là HƯỞNG THỤ CUỘC SỐNG. Càng thích thú khi sáng nay thành phố tố chức chạy maraton trên con đường trước nhà tui (mừng bão tan!?) Thành phần chủ yếu là sồn sồn phụ lão, cả một hàng trắng tinh nối dài, chạy nhịp nhàng sáng sớm, cũng làm tui thấy xúc động lạ kỳ (!).

Trên đường về, trong lúc chuẩn bị chui xuống 711 [vì cái này nó nằm thấp hơn đường], tui ngẫm ra một điều - luật NHÂN QUẢ. Ậy, không có gì ghê gớm lắm đâu, như vầy: Tối qua tui không muốn bị tra khảo thông tin từ một người (sozzy) mà quyết định không chạy yahoo, chỉ mở gtalk và msn thôi là đủ tui tám chiện với người tui cần (làm việc nghiêm chỉnh mà, mở ít thôi :D). Sau tui tắt luôn gtalk vì mãi không thấy bạn tui ol. Ngồi lê la cho đến hơn 3AM, còn lại một mình trong văn phòng hoang vắng lạnh lẽo, tui mới lọ dọ mở thử yahoo. Hỡi ơi, đập vào mắt tui là mấy tin off của người tui muốn nói. Banh con mắt ra dòm mà cứ tự hỏi "wê, tại sao nó không chui vô msn như mọi khi???". Sáng trước khi về, chạy vào pantry check lại cái mail, tủm tỉm cười vì thấy bạn hồi âm, nhìn lại giờ thì thấy trong khoảng thời gian lần check mail trước đó và lúc giơ chuột tắt gtalk =..= Ta nói, mình cố tình làm tịt cơ hội của một người, rồi thì chính mình bị tịt với một số người khác. That's fair.

Ngấm tới đấy thì rất tâm đắc, chặc lưỡi một cái, cười một cái rồi chui xuống 711, rồi chui lên vì không có thứ tui cần ="=. (Ta nói từ lúc bất chợt suy nghĩ rồi chiêm nghiệm ra chỉ vài bước chân băng qua đường để xuống 711 mà viết ra nó dàiiiiiiiiiiiii, may còn sớm nên không xe nào thèm chạy chứ không thì đâu có ngồi đây hí hoáy lung tung)

[Quên dặn, mở Hồ Gươm Sáng Sớm ra nghe trước khi đọc, nhen ^^]

Monday, August 22, 2011

Sự tích con nhện

Chuyện kể rằng ở một nơi nọ có một con nhện xấu tính đen đúa. Một ngày kia, con nhện thấy mình làm nhiều điều sai trái quá, đâm ra sợ bản thân, sợ không kịp quay đầu lại. Ngấm lại thấy mình đi xa quá, cả thời gian lẫn không gian địa lý. Con nhện gọi về nhà.

Nhện bà bà vừa nghe tiếng nó thì vui lắm. Thương lắm những câu nói vội vì sợ con nhện tốn tiền, những tiếng cười giòn để che đi nỗi nhọc nhằn hằn đầy những nếp nhăn. Vừa hay nhện lão ông cũng vừa về, con nhện nói đùa với ông như bằng hữu lâu ngày không gặp. Gia đình đấy! Con nhện tự thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ ích kỷ vật chất của mình. Nếu biết được, chắc ông bà đau lắm. Ừ, hôm qua con nhện có mơ thấy nhà, chắc đâu đó trong tiềm thức vẫn còn biết nguồn biết gốc.

Hồi nhỏ con nhện sợ ma và tin Phật. Lớn lên, đi học, sách báo làm con nhện không còn tin nữa, nhưng sợ thì vẫn còn chút ít. Còn niềm tin thì còn đường lối. Con nhện lớn lên chỉ tin vào bản thân, hoài nghi, thậm chí khinh thường tất cả. Thật sáo rỗng khi con nhện nghĩ nó có thể tự mình vạch lối đi khi bước chân ra khỏi quy trình đào tạo khép kín suốt 12 năm. Non nớt thế thì lấy gì định hướng cho bản thân? Thành công sớm thì hại người sớm. Con nhện chới với khi rơi vào thế giới to lớn hơn. Lẩn quẩn đi tìm mục tiêu để phấn đấu và thất vọng nhận ra "ồ, thì ra không phải". Cứ loanh quanh suốt mấy năm trời, đến tận bây giờ, con nhện vẫn cứ loanh quanh trên cái lưới tơ nó giăng ngày càng chằng chịt. Mất quỹ đạo rồi!

Một ngày, con nhện thấy tâm mình lắng khi đọc bài của một người theo Phật. Nếu là nó những ngày khác thì con nhện sẽ mỉm cười rồi tự xóa những con chữ đó ra khỏi bộ nhớ. Nhưng hôm đó khác lắm. Con nhện ngồi đọc từng bài từng chữ. Bao nhiêu gút mắc vấn vương từ từ nới lỏng. Dù chẳng phải tìm được ánh sáng cho một lối đi, con nhện thấy cái lưới của nó đã bớt đen tối. Cuộc sống mà, không cho ai cái quyền lựa chọn được sinh ra và chết đi. Vì thế con nhện nhận ra nó còn có cái quyền chọn cách sống chứ. Tối đen thì thắp đèn. À, khó đấy! Nhỡ cúp điện thì sao? Dùng đèn dầu vậy. Ậy, xăng dầu đang lên. Thế thì đốt nến. Nhỡ hết nến thì sao? Hì, làm quen với bóng tối thôi. Nhắm mắt lại, từ từ mở ra, rồi mắt cũng tự điều tiết để nhìn. Tuy hơi chậm, nhưng vẫn nhìn được, mặc dù mắt kém vì cận.

Ừ, thì mở mắt to lên để bớt âm u

Friday, January 14, 2011

Học tiếng Anh qua lời nhạc

Hôm nay mới đăng kí bên www.loidich.com, thấy rất hay, mọi người vô cùng chung vui nào

Sunday, October 31, 2010

Greeting....!!!!!!!!!!!!!

Hey,

Thế là đã xong màn đua đòi mần blog với thiên hạ, dù đã có từ lâu léc, nhưng kính  thưa các pác, em là em thấy face nó nhạt nhẽo quá nên em mò qua đây.

Anyway, welc me \2/