Wednesday, October 12, 2011

T

Tính T thẳng và T thích người thẳng tính như hắn. Hắn coi khinh tất cả những lừa lọc dối gian trên cuộc đời đầy rẫy bẩn thỉu này. T đã quá nhàm chán với những bi hài mà người ta bày ra trên mặt báo. Chỉ một cái lướt chuột, cười khẩy hay thở dài chán nản rồi out, nothing more. Thế đấy, mọi thứ với hắn chả là quái gì, hắn phớt lờ tất cả. Không hẳn T là người khô cứng, chỉ là những chuyện đó thì nhiều quá rồi, hắn chỉ cảm thương cho những số phận tận cùng, Hoặc cũng sẽ động lòng đấy, với những điều giản dị. Nhưng T đã thật sự bối rối, đến ngày ...

Công việc với T là một thứ tới giờ là đến, hết giờ là đi. That's all. What do you expect more from him? Chỉ đơn giản là thứ có thể nuôi ăn miệng hắn và tài khoản ngân hàng của hắn. Cái ngày T mới tiếp xúc công việc, quá lâu để hắn nhớ cái cảm giác bỡ ngỡ lúc đầu. Giờ đây, công việc không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn. Nó quá quen thuộc, hắn chẳng cần bỏ sức tốn công cũng có thể làm được, như một phần mềm đã được lập trình, hoàn thành bản code thì chỉ cần chạy, rồi kiếm lời dần. Nói đơn giản là T không còn cảm giác với việc hắn làm. Thế mà một cú huýt nhẹ, đã làm hắn tưởng chừng điên lên được. Tất nhiên, ở đâu chẳng có nhiều loại người, có bạn thì phải có người không là bạn. Có người muốn hắn tốt, cũng có người muốn dìm hắn xuống. That's how life goes on.

Cái tin đến với T quá bất ngờ. Hắn đột nhiên dừng lại, ngưng thở. Mọi hoạt động của cơ thể hắn dường như chết lặng. T giận. Cái giận điếng người. Tay hắn run lên bần bật. Người hắn nóng ran như kẻ sốt sắp rơi vào trạng thái hôn mê. Hắn phải làm gì đây? Im lặng? Nói hết ra mọi ý nghĩ, cho mọi người thấy được cái bản ngã xấu xa của người không phải bạn hắn? Tìm cách hạ gục lại tên xấu xa đó? Hay đơn giản là đứng dậy, bước đến chỗ hắn và đấm một cú 1000N. Dù có là gì thì T cũng đã lựa chọn đúng đắn. Không là bạn thì cũng chẳng đáng bận tâm. Phải không? Những diễn biến trong hắn chỉ mình hắn hiểu.

Về nhà, sau một hồi nghĩ ngợi, hắn kể cho một người trong nhà nghe. Không quá chi tiết, nhưng lại là một bước lớn trong mối quan hệ gia đình của hắn. Với gia đình, T là đứa cứng cỏi. Mọi chuyện từ nhỏ, T đã tự quyết định và hắn hài lòng với điều này. Vì thế đôi khi hắn khinh khỉnh với những người quan niệm chuyện kềm cặp con cái học hành. Và cái quyết định duy nhất hắn làm theo gia đình là một quyết định sai lầm. Với hắn, là quá đủ, sẽ là cái đầu tiên, cũng là cuối cùng. Thế nên, người đầu tiên nghe hắn nói rất ngạc nhiên với những gì hắn thổ lộ. Thậm chí tỏ ý vui mừng và không quên dặn dò hắn hãy nói nhiều hơn về những rắc rối trong cuộc sống hắn. Ngoài mặt hắn tỏ ra không có gì quan trọng, nhưng thật tâm T rất biết ơn những lời khuyên này. Hắn càng biết ơn hơn nữa, khi mà hắn đã hầu như quên béng cái chuyện kia thì mẹ hắn gọi. Hắn còn ngỡ là cô người yêu cũ gọi đến, vì sáng nay hắn đã email cho cô. Hừm, hắn quá cao ngạo chăng.

Cũng không quá lâu kể từ lần phone cuối cùng, nhưng hắn thấy có gì lạ. Mẹ hỏi như là mấy năm không nói chuyện với hắn. Rằng hắn có khỏe không? Mọi chuyện vẫn ổn chứ? À há, người hắn nói ở trên. Hắn hỏi ngay.
Mẹ hắn chối: "Ngày nay giờ có gặp nó đâu"
Hắn bướng: "Thế thôi không có gì"
Mẹ hắn không bỏ cuộc: "Ai biết, không nói gì sao biết"
Hắn: "Thì không có gì mà"
Mẹ: "Nói ngay. Mày không nói, tối mẹ lại suy nghĩ, không ngủ được"
...
Thua, hắn sập bẫy.

Hắn cố nói sao cho giảm nhẹ mọi thứ, để bà không phải lo lắng cho đứa con trai cao ngạo của mình. Có lẽ cái cười lách khách của hắn làm mẹ yên lòng. Ba chữ "Không sao hết" hắn lặp lại cả trăm lần để bà tin chắc rằng con trai bà vẫn ổn trước khi cúp máy. Hắn tự trách mình khi đã không nói điều này với bà từ đầu. Phụ nữ tuổi bà nhạy cảm lắm, hẳn sẽ buồn vì con trai đã quên mình. Hắn bối rối không biết làm gì hơn ngoài việc đã cố gắng trấn an bà. Rồi lại tự hỏi, có phải hắn làm bà hiểu lầm mình không muốn mở lòng cùng bà. Bà không là người đầu tiên hắn tìm đến. Thế lại càng tệ hơn. Dù sao T cũng hiểu ra những gì mẹ dành cho mình. Trước đó hắn vẫn cho là tâm sự chuyện riêng tư với bà là một điều xa xỉ, vì một đôi lần hắn thử giãi bày thì dường như những bận tâm đời thường đã kéo bà ra khỏi những tâm sự đó. Giờ thì hắn thấy được những nỗ lực của bà trong việc khai thông cánh cửa đóng kín giữa hắn và bà. Chỉ một cú điện thoại chưa đầy 3 phút, bao nhiêu ấm áp và hạnh phúc ùa đến, tràn ngập trong cái tâm hồn thờ ơ đến lạnh ngắt...

No comments:

Post a Comment