Tuesday, September 6, 2011

6/9

Khi một người mất đi, có tội lỗi không khi không bên cạnh họ?
Khi người thân tôi mất đi, có tội lỗi không khi tôi không thể ở bên chỉ để nói lời cuối hay cầm tay họ thật chặt?
Khi tôi đang viết những dòng này, ngoại tôi đang hấp hối. Gần như tôi không hề hay biết. Mẹ không cho tôi hay. Hay mẹ sợ tôi lo lắng mà không làm việc được? Lo lắng ư? Một đứa cháu như tôi, khi nghe út thông báo ngoại mệt, tôi chỉ hơi thoáng dừng lại giữa đống việc hỗ lốn. Liền sau đấy là tin ngoại đã khỏe lại nhiều, tôi cũng không cần bận tâm nữa, thậm chí một cú gọi  về để hỏi thăm tình hình sức khỏe ngoại cũng dường như không nằm trong vòng suy tính đời thường của tôi. Tôi quên bẵng điều đó.
Hôm nay út pm cho tôi, báo ngoại có thể không qua khỏi hôm nay. Hôm nay sao? Tôi cố gọi về. Nghe giọng mẹ bình thường, nhưng là bình thường trong cái bất thường. Rồi mẹ bảo tôi nói vài lời với ngoại, rằng con xin lỗi, con ở xa không về được. Nhưng tôi không nói được như vậy, chỉ bảo ngoại mau khỏe lại.
Tôi không buồn, nhưng có gì đó trong tôi không vững. Viết lên những dòng này sao mà chua xót. Mắt tôi nhòe nước, cố gắng chậm khăn để nuốt cơn xúc động, nhưng rồi cũng không được nữa, tôi vỡ òa khi còn lại một mình. Không ai bên cạnh, tôi phải tự lau rồi lại tiếp tục với nhiều cảm xúc tôi không gọi thành tên.
Rồi tôi cũng đã quyết định hoãn lại tất cả mọi thứ, để trở về dù nhà tôi còn chưa hay biết.
Ừ thì cố gắng hết sức.
Để tôi không phải lấn cấn cả khoảng thời gian sau này...

No comments:

Post a Comment