Monday, August 22, 2011

Sự tích con nhện

Chuyện kể rằng ở một nơi nọ có một con nhện xấu tính đen đúa. Một ngày kia, con nhện thấy mình làm nhiều điều sai trái quá, đâm ra sợ bản thân, sợ không kịp quay đầu lại. Ngấm lại thấy mình đi xa quá, cả thời gian lẫn không gian địa lý. Con nhện gọi về nhà.

Nhện bà bà vừa nghe tiếng nó thì vui lắm. Thương lắm những câu nói vội vì sợ con nhện tốn tiền, những tiếng cười giòn để che đi nỗi nhọc nhằn hằn đầy những nếp nhăn. Vừa hay nhện lão ông cũng vừa về, con nhện nói đùa với ông như bằng hữu lâu ngày không gặp. Gia đình đấy! Con nhện tự thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ ích kỷ vật chất của mình. Nếu biết được, chắc ông bà đau lắm. Ừ, hôm qua con nhện có mơ thấy nhà, chắc đâu đó trong tiềm thức vẫn còn biết nguồn biết gốc.

Hồi nhỏ con nhện sợ ma và tin Phật. Lớn lên, đi học, sách báo làm con nhện không còn tin nữa, nhưng sợ thì vẫn còn chút ít. Còn niềm tin thì còn đường lối. Con nhện lớn lên chỉ tin vào bản thân, hoài nghi, thậm chí khinh thường tất cả. Thật sáo rỗng khi con nhện nghĩ nó có thể tự mình vạch lối đi khi bước chân ra khỏi quy trình đào tạo khép kín suốt 12 năm. Non nớt thế thì lấy gì định hướng cho bản thân? Thành công sớm thì hại người sớm. Con nhện chới với khi rơi vào thế giới to lớn hơn. Lẩn quẩn đi tìm mục tiêu để phấn đấu và thất vọng nhận ra "ồ, thì ra không phải". Cứ loanh quanh suốt mấy năm trời, đến tận bây giờ, con nhện vẫn cứ loanh quanh trên cái lưới tơ nó giăng ngày càng chằng chịt. Mất quỹ đạo rồi!

Một ngày, con nhện thấy tâm mình lắng khi đọc bài của một người theo Phật. Nếu là nó những ngày khác thì con nhện sẽ mỉm cười rồi tự xóa những con chữ đó ra khỏi bộ nhớ. Nhưng hôm đó khác lắm. Con nhện ngồi đọc từng bài từng chữ. Bao nhiêu gút mắc vấn vương từ từ nới lỏng. Dù chẳng phải tìm được ánh sáng cho một lối đi, con nhện thấy cái lưới của nó đã bớt đen tối. Cuộc sống mà, không cho ai cái quyền lựa chọn được sinh ra và chết đi. Vì thế con nhện nhận ra nó còn có cái quyền chọn cách sống chứ. Tối đen thì thắp đèn. À, khó đấy! Nhỡ cúp điện thì sao? Dùng đèn dầu vậy. Ậy, xăng dầu đang lên. Thế thì đốt nến. Nhỡ hết nến thì sao? Hì, làm quen với bóng tối thôi. Nhắm mắt lại, từ từ mở ra, rồi mắt cũng tự điều tiết để nhìn. Tuy hơi chậm, nhưng vẫn nhìn được, mặc dù mắt kém vì cận.

Ừ, thì mở mắt to lên để bớt âm u

No comments:

Post a Comment